Hiện trạng bán đảo Thanh Đa 2013 - Thanh Da Peninsula in 2013

Thanh Da peninsula was a low density of population area. According to Wikipedia (2014)and Vice chairman of Binh Thanh People’s Committee in 2013, there were approximately 7.300 households including 4.300 families in condos of ward 27 and 3.000 families living in more 2.000 houses in ward 28 of Thanh Da peninsula.

In 1992, Ho Chi Minh City People’s Committee approved the strategy planning of Thanh Da peninsula. Since then, the permission for new construction or for house ownership certificate was not allowed. Consequently, people could not have a better space as well as sell their house at reasonable price. They have been living in spontaneous houses or low-roofed houses. Furthermore, the investor could not take risks in the prospect of frozen economy. Improving this area needs a large amount of money for levelling or infrastructure. This area was oriented to develop tourism – one of economic aspect that cannot refund in short time-period, thus it has not attracted investors.

Thanh Da condominiums are one of the first apartments in Saigon - built in the period from 1968 to 1972 serving for Saigon authorities’ officers. There are totally 22 blocks.  Their appearances present colonial style. Each block has five levels with 3 staircases and no elevator. Originally, each floor had about 50 dwelling units with its area of 80m2~120m2. In each flat, there includes 2 or 3 bed rooms, 1 living room, 1 kitchen, laundry and only 1 WC (bathroom). The areas for each apartment were as the followings: 6x10m, 6x12m, 6x9m, 4.5x8m, 9x15m, 9x12m and 8.5x10m. However, some flats now are divided into two parts for rent or for selling to another household. Thus, the areas of some flats can be 3mx10m or even smaller. The origin layout of some flats was destroyed.

The French used cajuput pile for the foundations of these condominiums due to the under weak earth. However, until now, the foundations have become weak as a result of unstable underground. The movement of surface soil layer has been caused by the water flows. The Holocene layer contains a great amount of sand. Water flows of tide move these sands to create holes which lead the surface become weak. As a consequence of weak foundation, the building was sunk and the external walls are crack.

Chuyện hẹn hò...

Chương 1: Hẹn hò trên mạng (Online dating).
Sau đám cưới người bạn thân nhất thì tôi bắt đầu đi vào khủng hoảng. Do thói quen bù khú vào những ngày cuối tuần thay đổi và do áp lực từ những người thân yêu trong gia đình.
Bởi vì phụ nữ 30 mà chưa chồng thì  như một vấn nạn trong mắt nhiều người. Nhân gian gọi là ế. Người quý tôi bảo kén, người ghét tôi bảo đúng là nó hâm nên ế. Thường ngày 2 đứa đi đâu cũng có nhau nên chẳng buồn, nay đùng cái một đứa lấy chồng mất tiêu. Hoảng loạn.
Tôi còn lại những ngày cuối tuần hoang vắng, lầm lũi trong nhà với chiếc máy tính. Lang thang lên mạng làm việc, xem tin tức vớ vẩn giết thời gian. Chợt một ngày nghĩ rằng mình phải làm gì đó thoát kiếp ế, ít ra cũng có chút tình yêu để vi vu những dịp Tết lễ chẳng hạn.
Việc làm và việc học cứ ép tôi suốt ngày ôm máy tính. Biết sao được. Tôi nghĩ tới chuyện hẹn hò qua mạng, gọi là online dating.
Trước hết tôi vô một trang web đàng hoàng, đăng ảnh cá nhân kèm lô lốc những thông tin về bản thân. Hình tôi chọn là một khuôn mặt hỉ hả đang ngồi háo hức nhìn chiếc pizza tổ chảng. Tấm hình lột tả cảm xúc và bản chất tôi tới tột bậc. Muỗng dĩa lăm lăm trên tay. Miệng cười toang hoác và mắt thì tít cả lại. Thông tin thì bao nhiêu bằng cấp  kinh nghiệm làm việc tôi quất hết lên. Đối tượng tìm kiếm thì cứ tuổi tôi trừ 5 trở  lên là được. Hoành tráng nhá. Và rung đùi chờ kết quả.
Ngày qua ngày, chẳng ma nào thèm ngó ngàng tới profile của tôi. Sao thế nhỉ?
Hậm hực, tôi làm một cuộc nghiên cứu nhỏ. Theo thống kê những hot profile trên trang web hẹn hò thường phải có hình đại diện là những cô gái mặc váy, cười duyên dáng và có chút sexy với cổ áo hơi rộng chút hay váy hơi ngắn. Một cô ả béo ị tít mắt trước đồ ăn thì chỉ có thể làm bạn để rủ đi ăn mà thôi.
Rút kinh nghiệm với lần thất bại đau thương ấy, tôi chạy vù qua nhà thằng bạn thân là thợ chụp hình, lục lọi trong đống quần áo mẫu của nó có bộ nào giúp tôi nữ tính chút. Sau nửa buổi đánh vật với nhau, cuối cùng nó cũng giúp tôi có những shot hình như ý.
Bảng kê khai lí lịch sở thích tôi thay đổi hẳn. Tôi không đả động tới công việc và học hành. Giấu bớt các bằng Đại học. Ỉm luôn kinh nghiệm làm việc. Chỉ thẽ thọt bảo là em làm trong lĩnh vực nghệ thuật, thích vào bếp. Thực tế trần trụi thì tôi là một mụ kiến trúc sư ế nhệ, đầu bù tóc rối và chỉ vào bếp lục lọi đồ ăn.
Sau lần ấy thì các trai tíu tít gửi email tới tôi mà làm quen nhá.
Hộp thư điện tử của tôi đầy ắp tin nhắn. Nào là các anh trai già 55 - 60, các em trai 25 ham lái máy bay và sống chút nội tâm. Có cả các anh chàng chuyên săn "rau sạch" trên mạng cũng nhào vào.
Kinh nghiệm một phụ nữ 30 có đầu óc giúp tôi phân tích rất nhanh. Cả trăm email được tôi phân loại đâu ra đấy. Tìm mãi được một anh trai phù hợp với tiêu chí của mình, 32 tuổi, hiền, làm kinh doanh. Mặc dù tôi không thích kinh doanh lắm nhưng vẫn trả lời với những lời lẽ nhẹ nhàng ngọt ngào.
Ngày qua ngày thư qua thư lại vài lần, cùng với việc chat chit nhắn tin thường xuyên, chúng tôi quyết định gặp nhau.

Chương 2: Gặp gỡ
Buổi gặp gỡ định mệnh ấy làm tôi nhớ mãi.
Một nhà hàng tương đối sang trọng và lãng mạn tại trung tâm thành phố. Pizza nhé. Ánh đèn vàng lãng mạn. Nhạc dập dìu.
Chúng tôi ăn, ăn, ăn, và nói chuyện.
Tôi kể về công ty tôi, việc học của tôi, suy nghĩ của tôi và cả sở thích ăn pizza đến phát cuồng của mình. Anh ta cũng kể về bản thân. Những câu chuyện vô thưởng vô phạt. Những câu chuyện cứ tiếp nối câu chuyện.
Một chiếc bánh cỡ lớn đã được chúng tôi ngốn sạch.
Anh ấy xin phép vào nhà vệ sinh.
Tôi vẫn hì hục uống nước và ngỏng mỏ lên xem hoạt hình chiếu trong quán.
Thời gian trôi qua và chẳng thấy anh ta đâu.
Tôi gọi điện thì số điện thoại này đã chặn số tôi mất rồi còn đâu. Hắn đâu? Hắn đâu rồi? Vậy là hắn đã chuồn sau khi đánh một bụng pizza no lặc lè.
Chao ôi. Tôi đành thở dài gọi thanh toán hóa đơn.
Chụp tờ hóa đơn làm kỉ niệm. 
Nhớ mãi...
Coi như một bài học cho sự dại trai.

Chương 3: Thua keo này ta bày keo khác
Đi coi tử vi, thầy bảo số con phải lấy chồng do người khác giới thiệu mới thành. Một buổi cafe triệu tập đồng bọn bắt đầu, các bạn gái đồng trang lứa đã có cuộc hôn nhân mỹ mãn được triệu đến.
- Này, chúng mày xem trong đường dây có ai là trai thì giới thiệu cho tao xem nào. Tử vi tao nó thế rồi. Giúp tao đi, tao đội ơn! khặc khặc.
Ngụm nước cafe sữa trở nên đắng nghét trong miệng các bạn. Đào đâu ra một người đàn ông tử tế chịu chấp nhận con bạn dở hơi của mình? Nan giải. Các bạn vắt trán suy nghĩ. Trai được thì có vợ hết, sót lại toàn dở hơi. Cái tuổi 30 dở dở ương ương, nhan sắc của tôi không nổi bật, không trắng không đen (màu da vàng nhờ nhờ), mắt hí mũi tẹt môi thâm, tính tình thất thường lúc dễ chịu lúc khó chịu, tốt nghiệp 2 đại học và đang học tiếp thạc sĩ, vụng về nội trợ, không nữ tính, bụng mỡ ngực lép, không khéo léo trong giao tiếp. Phải làm sao?
Suy nghĩ, suy nghĩ. Cô bạn thân nhất cảm thấy áy náy vì sau khi lấy chồng bỏ rơi con ghệ ruột của mình nên huy động tất cả các loại trai mà cô ấy biết.
Trước hết là lấy số điện thoại nhắn tin xem có hợp tính không.
Trên đường ra bắc, nằm phơi bụng trên tàu hỏa lên Sapa thì anh ấy nhắn tin. Làm quen. Tin qua tin lại. Sau đợt công tác thì gặp nhau.
Lần gặp này thì không bị mất tiền oan. 

Khi đồ vật biết nói, tụi nó sẽ nói gì?

Tưởng tượng ra đồ vật biết nói, chúng sẽ nói gì về mình?
Em laptop sẽ bảo:
- Từ ngày về với con mụ mập ấy, mình không còn biết tuổi thanh xuân là gì nữa. Mụ ấy hành hạ mình từ sáng tới tối mịt, mà nhiều khi mụ ấy mệt quá lăn ra ngủ cũng chẳng nhớ phải cho mình nghỉ ngơi nữa, bắt mình chạy khi mụ ngủ. Bất công! Ngày đầu mới về, mụ ấy còn nâng niu mình và còn lưu luyến thằng desktop chưa rời xa, nhưng tới khi thằng quỷ ấy cháy ổ cứng thì tất cả mọi công việc của mụ ấy một tay mình gánh vác. Nào là chạy Sketch up, AutoCAD, Photoshop, GIS và thậm chí cả chương trình thổ tả Microstation nữa. Nghĩ mà hận!Chương trình đồ họa của mụ ấy nặng như heo, mụ ấy có biết mình chỉ là dòng máy thông thường thôi không?
- Mụ ấy dốt tin học, mà mụ ấy lại cài đặt tùm lum tà la các thứ vào mình, xong một phút nông nổi mụ ấy gỡ ra, cười hỉ hả.Giá mình có thể nói được, mình sẽ bảo: mụ điên kia, muốn cài máy thì nhờ thằng nào biết tin học cài, mụ đừng cài nữa, dính virus tè le rồi mụ lại lên mạng khóc than.
- Không những thế, mụ ấy còn hậu đậu. Từ ngày theo mụ sang Đức thì mụ đánh rớt mình ở sân bay không biết bao nhiêu lần. Về nước chẳng vội vàng đón chuyến bay mà lâu lâu mụ cũng làm rớt mình từ trên xe xuống đất. Tệ thật! May là mình nằm trong ba lô của mụ, nếu không thì với vỏ bọc mủ của mình, mình đã tan xác lâu rồi.
- Mụ rất ít chùi bàn phím cho mình, lâu lâu lấy cái giẻ quẹt quẹt cái màn hình. Vài tháng mụ lấy bình xịt xịt, mụ nghĩ làm như thế là chuộc lại mọi lỗi lầm mà mụ gây ra cho mình trong hơn 1 năm chung sống với mụ sao.
- Tóm lại, mình hận mụ!
Em gối chăn các loại:
- Mụ ấy suốt ngày nhìn mình với đôi mắt thèm muốn. Lúc nào mụ ấy cũng muốn quanh quẩn bên mình, nhưng may mắn sao điều kiện của mụ ấy không cho phép nên mình còn thoải mái. Mà mụ ấy đè lên mình thôi không nói, đằng này mụ lại thường xuyên rước cái của nợ laptop lên, nằm gõ gõ. Mụ có biết là thằng điên ấy tỏa nhiệt ra nóng lắm không? Hôm nào mình chịu không nổi, mình cháy một phát biến mụ ấy thành con lợn nướng cho mụ chừa!
Em điện thoại:
- Mình là smartphone, dòng dõi Samsung thông minh quý tộc, mà mụ già ấy thường xuyên coi mình là stupid phone, dịch ra tiếng Việt là một thứ điện thoại đần độn. Lý do là mụ keo kiệt, xài mạng tốc độ thấp, mình không kết nối wifi của mụ được, mụ bảo mình điên. Đi ra chỗ khác khỏi nhà mụ, mình bắt wifi phà phà đó thôi. Mụ hay vứt cục sạc lung tung, ít ngó ngàng tới mình, rồi khi mình hết pin mụ bảo mình cùi bắp.
- Mụ càng ngày càng ít ngó ngàng tới mình, tài khoản hết tiền mụ mặc kệ. Miếng dán màn hình rẻ bèo gần tróc, mụ cũng chẳng buồn đi thay mới, lí do mụ lười. Dù mình vẫn nghe bạn mụ nhắc nhở chuyện thay miếng dán màn hình. Lâu lâu mụ lấy mình ra cho cháu mụ chơi, nó vứt lung tung. Mụ cũng làm rơi rớt mình đồm độp, có khi còn rớt xuống nền xi măng nảy tưng lên, pin, vỏ bắn tung ra ngoài. May là mình vẫn hoạt động bình thường, vậy mà mụ ấy chẳng thấy điều ấy đáng quý. Mình bên mụ cũng hơn 2 năm rồi, chẳng biết còn phải chịu đựng mụ ấy tới bao giờ nữa đây. Thật là khổ với mụ mập này.
Viết tới đây thì cảm giác áy náy với mấy thứ máy móc công nghệ này quá nên tắt máy tính, cắm sạc điện thoại và trải chăn gối ra lăn kềnh ra ngủ.

Vì sao chúng ta ế?

Hội gái ế 30 tụ tập với nhau và tự hỏi nhau sao chúng ta ế.
- Gái ế 1 : Tao đang học, tao chưa nghĩ chuyện lấy chồng, mà chả thằng nào chịu nổi tính tao. Tử vi bảo số tao phải có người giới thiệu mới lấy được chồng. Tiêu chuẩn của tao là chỉ cần nó là đàn ông, tuổi tác có thể lấy tuổi tao trừ 5 hoặc cộng 15 cũng ok, trình độ và quốc tịch không quan trọng. Ưu tiên trai biết đổ bô ị của con nít và biết rửa bát. Xấu đẹp không quan trọng.
- Gái ế 2 : Tao thì thích trai Tây, cao khoảng 1.72m, nói chuyện được, dễ nhìn, có công việc ổn định. Tao không đòi hỏi nhiều. (!)
- Gái ế 3: Tao thì chỉ cần nó chịu sống chung với ba tao là ok rồi, nếu không thì tụi tao thuê nhà sống gần đó để chăm sóc ba tao.
- Gái sắp lấy chồng : Duyên số hết bay ơi. Ngày xưa tao ghét trai bắc, nghe giọng không chịu được, vậy mà tuần sau là đám cưới tao với trai Bắc đó.
Kết luận:
Ế vì chúng ta chưa gặp được người phù hợp do duyên số, chứ không phải chúng ta quá kén chọn.
Bởi kết hôn là chuyện cả đời, phụ nữ có quyền suy nghĩ kỹ trước khi tìm ra người để làm họ suốt cuộc đời còn lại có thể vui, nếu không thì thà ở không mà hạnh phúc còn hơn kết hôn đại để cho đỡ mang tiếng ế với thiên hạ.
Cho nên, những gái ế, có tiêu chuẩn chọn chồng thế nào đi nữa, hãy tin rằng, một ngày nào đó, những tiêu chuẩn do mình đặt ra sẽ thay đổi, nếu mình gặp người mình thật sự thấy có cảm tình ngay trong vài lần gặp gỡ. Dù cho có thể người ấy không đáp ứng hết những tiêu chí ban đầu đưa ra.
Vì khi yêu, thì có thể bỏ qua và chấp nhận những vấn đề của nhau.

Cái sự béo phì

Cái sự béo không mấy dễ ai có được cũng như cảm nhận được, nhất là những người chưa bao giờ béo một lần trong đời.
Là khi ta bước đi, những ngấn mỡ nung núc lắc lư nhịp nhàng theo mỗi bước chân của ta.
Là đầu óc ta lâu lâu lại lởn vởn chuyện ăn gì, và thường xuyên quanh quẩn nghĩ về những món ăn yêu thích.
Llà có cảm giác muốn được gầy, nhìn những người gầy đầy thích thú. Vì ít ra, người gầy khi chụp hình dễ đẹp hơn.
Là phải nghĩ tới chuyện giảm béo, mỗi lên leo lên cái cân xoay tít mòng mòng là hơi chột dạ. Nhưng đâu phải muốn giảm béo mà dễ, lúc nào trong người cũng thèm muốn, chỉ muốn ăn gì đó, bao tử cứ sôi òng ọc lên.
Lúc nào cũng muốn nằm ườn, vì các cơ mệt mỏi khi phải nâng cái thân phì nộn này.
Béo rất nhạy cảm với vấn đề bị trêu là béo, có chút mặc cảm, ờ thì béo thật, nhưng biết sao giờ. Dù rằng nhiều đàn ông bảo, phụ nữ phải có da có thịt ôm mới đã. Nhưng đó là có da có thịt, chứ không có nghĩa là có mỡ, nhiều mỡ đến mức dư thừa.
Lâu lâu ngắm mình trong gương, và nhìn thấy một con lợn béo đang nhìn lại mình.
Chao ôi...
Chấp nhận thôi! Tự an ủi rằng không phải thằng nào cũng trải nghiệm trong một thân hình béo ú như thế này được.
Hạnh phúc là khi con người ta phải biết hài lòng với chính mình, dù mình có ra sao đi nữa. Phải biết yêu quý chính bản thân mình, có thể cũng có ai đó ganh tị với đống mỡ trên cơ thể mình, phải không?
[Cảm xúc viết sau khi ngắm mình trong gương]