Chuyện hẹn hò...

Chương 1: Hẹn hò trên mạng (Online dating).
Sau đám cưới người bạn thân nhất thì tôi bắt đầu đi vào khủng hoảng. Do thói quen bù khú vào những ngày cuối tuần thay đổi và do áp lực từ những người thân yêu trong gia đình.
Bởi vì phụ nữ 30 mà chưa chồng thì  như một vấn nạn trong mắt nhiều người. Nhân gian gọi là ế. Người quý tôi bảo kén, người ghét tôi bảo đúng là nó hâm nên ế. Thường ngày 2 đứa đi đâu cũng có nhau nên chẳng buồn, nay đùng cái một đứa lấy chồng mất tiêu. Hoảng loạn.
Tôi còn lại những ngày cuối tuần hoang vắng, lầm lũi trong nhà với chiếc máy tính. Lang thang lên mạng làm việc, xem tin tức vớ vẩn giết thời gian. Chợt một ngày nghĩ rằng mình phải làm gì đó thoát kiếp ế, ít ra cũng có chút tình yêu để vi vu những dịp Tết lễ chẳng hạn.
Việc làm và việc học cứ ép tôi suốt ngày ôm máy tính. Biết sao được. Tôi nghĩ tới chuyện hẹn hò qua mạng, gọi là online dating.
Trước hết tôi vô một trang web đàng hoàng, đăng ảnh cá nhân kèm lô lốc những thông tin về bản thân. Hình tôi chọn là một khuôn mặt hỉ hả đang ngồi háo hức nhìn chiếc pizza tổ chảng. Tấm hình lột tả cảm xúc và bản chất tôi tới tột bậc. Muỗng dĩa lăm lăm trên tay. Miệng cười toang hoác và mắt thì tít cả lại. Thông tin thì bao nhiêu bằng cấp  kinh nghiệm làm việc tôi quất hết lên. Đối tượng tìm kiếm thì cứ tuổi tôi trừ 5 trở  lên là được. Hoành tráng nhá. Và rung đùi chờ kết quả.
Ngày qua ngày, chẳng ma nào thèm ngó ngàng tới profile của tôi. Sao thế nhỉ?
Hậm hực, tôi làm một cuộc nghiên cứu nhỏ. Theo thống kê những hot profile trên trang web hẹn hò thường phải có hình đại diện là những cô gái mặc váy, cười duyên dáng và có chút sexy với cổ áo hơi rộng chút hay váy hơi ngắn. Một cô ả béo ị tít mắt trước đồ ăn thì chỉ có thể làm bạn để rủ đi ăn mà thôi.
Rút kinh nghiệm với lần thất bại đau thương ấy, tôi chạy vù qua nhà thằng bạn thân là thợ chụp hình, lục lọi trong đống quần áo mẫu của nó có bộ nào giúp tôi nữ tính chút. Sau nửa buổi đánh vật với nhau, cuối cùng nó cũng giúp tôi có những shot hình như ý.
Bảng kê khai lí lịch sở thích tôi thay đổi hẳn. Tôi không đả động tới công việc và học hành. Giấu bớt các bằng Đại học. Ỉm luôn kinh nghiệm làm việc. Chỉ thẽ thọt bảo là em làm trong lĩnh vực nghệ thuật, thích vào bếp. Thực tế trần trụi thì tôi là một mụ kiến trúc sư ế nhệ, đầu bù tóc rối và chỉ vào bếp lục lọi đồ ăn.
Sau lần ấy thì các trai tíu tít gửi email tới tôi mà làm quen nhá.
Hộp thư điện tử của tôi đầy ắp tin nhắn. Nào là các anh trai già 55 - 60, các em trai 25 ham lái máy bay và sống chút nội tâm. Có cả các anh chàng chuyên săn "rau sạch" trên mạng cũng nhào vào.
Kinh nghiệm một phụ nữ 30 có đầu óc giúp tôi phân tích rất nhanh. Cả trăm email được tôi phân loại đâu ra đấy. Tìm mãi được một anh trai phù hợp với tiêu chí của mình, 32 tuổi, hiền, làm kinh doanh. Mặc dù tôi không thích kinh doanh lắm nhưng vẫn trả lời với những lời lẽ nhẹ nhàng ngọt ngào.
Ngày qua ngày thư qua thư lại vài lần, cùng với việc chat chit nhắn tin thường xuyên, chúng tôi quyết định gặp nhau.

Chương 2: Gặp gỡ
Buổi gặp gỡ định mệnh ấy làm tôi nhớ mãi.
Một nhà hàng tương đối sang trọng và lãng mạn tại trung tâm thành phố. Pizza nhé. Ánh đèn vàng lãng mạn. Nhạc dập dìu.
Chúng tôi ăn, ăn, ăn, và nói chuyện.
Tôi kể về công ty tôi, việc học của tôi, suy nghĩ của tôi và cả sở thích ăn pizza đến phát cuồng của mình. Anh ta cũng kể về bản thân. Những câu chuyện vô thưởng vô phạt. Những câu chuyện cứ tiếp nối câu chuyện.
Một chiếc bánh cỡ lớn đã được chúng tôi ngốn sạch.
Anh ấy xin phép vào nhà vệ sinh.
Tôi vẫn hì hục uống nước và ngỏng mỏ lên xem hoạt hình chiếu trong quán.
Thời gian trôi qua và chẳng thấy anh ta đâu.
Tôi gọi điện thì số điện thoại này đã chặn số tôi mất rồi còn đâu. Hắn đâu? Hắn đâu rồi? Vậy là hắn đã chuồn sau khi đánh một bụng pizza no lặc lè.
Chao ôi. Tôi đành thở dài gọi thanh toán hóa đơn.
Chụp tờ hóa đơn làm kỉ niệm. 
Nhớ mãi...
Coi như một bài học cho sự dại trai.

Chương 3: Thua keo này ta bày keo khác
Đi coi tử vi, thầy bảo số con phải lấy chồng do người khác giới thiệu mới thành. Một buổi cafe triệu tập đồng bọn bắt đầu, các bạn gái đồng trang lứa đã có cuộc hôn nhân mỹ mãn được triệu đến.
- Này, chúng mày xem trong đường dây có ai là trai thì giới thiệu cho tao xem nào. Tử vi tao nó thế rồi. Giúp tao đi, tao đội ơn! khặc khặc.
Ngụm nước cafe sữa trở nên đắng nghét trong miệng các bạn. Đào đâu ra một người đàn ông tử tế chịu chấp nhận con bạn dở hơi của mình? Nan giải. Các bạn vắt trán suy nghĩ. Trai được thì có vợ hết, sót lại toàn dở hơi. Cái tuổi 30 dở dở ương ương, nhan sắc của tôi không nổi bật, không trắng không đen (màu da vàng nhờ nhờ), mắt hí mũi tẹt môi thâm, tính tình thất thường lúc dễ chịu lúc khó chịu, tốt nghiệp 2 đại học và đang học tiếp thạc sĩ, vụng về nội trợ, không nữ tính, bụng mỡ ngực lép, không khéo léo trong giao tiếp. Phải làm sao?
Suy nghĩ, suy nghĩ. Cô bạn thân nhất cảm thấy áy náy vì sau khi lấy chồng bỏ rơi con ghệ ruột của mình nên huy động tất cả các loại trai mà cô ấy biết.
Trước hết là lấy số điện thoại nhắn tin xem có hợp tính không.
Trên đường ra bắc, nằm phơi bụng trên tàu hỏa lên Sapa thì anh ấy nhắn tin. Làm quen. Tin qua tin lại. Sau đợt công tác thì gặp nhau.
Lần gặp này thì không bị mất tiền oan.